Con nhớ lắm những ngày thơ bé
Đứng trông theo giáng mẹ liêu siêu
    Mẹ đi gánh cả trời chiều
    Nắng rơi trên áo, nắng thiêu thân gầy.
    Con ngày đó thơ ngây chẳng biết
Mẹ vì con mải miết hi sinh
Con vui trong cảnh thanh bình
    Khó khăn mẹ chỉ một mình riêng mang.
    Nay con lớn, mẹ sang tuổi mới
    Tóc bây giờ những sợi trắng bay
    Con mong níu lại tháng ngày
    Để cho tóc mẹ đỡ phai nhạt màu.

Phùng Văn Toản