Đêm sứ lạ, đêm buồn lặng lẽ
Con một mình nhớ mẹ phương xa
Mẹ ơi! Nơi ấy quê nhà
Lúa chiêm chắc cũng sắp qua mùa rồi?
Theo tiếng gọi xa xôi biền biệt
Con vì mình mải miết rong chơi
Tìm mơ những thú xa vời
Để cho tuổi trẻ đánh rơi chốn nào.
Con đâu biết nỗi đau lòng mẹ
Nơi quê nhà quạnh quẽ chờ mong
Chắt chiu từng giọt nắng hồng
Sợ khi con gặp ngày đông, tháng hàn.
Mẹ là thế, gian nan vất vả
Suốt một đời áo vá vì con
Mẹ qua muôn nẻo lối mòn
Đôi vai luôn nặng đời con tháng ngày.
Con còn nhớ thơ ngây ngày ấy
Thủa mới vừa lên bảy, lên ba
Lon ton đứng ngõ chiều tà
Ngóng trông bóng mẹ đường xa vợi vời
.

 

Phùng văn Toản – Hội người mù Thị xã Sơn Tây