Tặng các bạn thương binh hỏng mắt.

Tôi chẳng còn nhìn thấy gì đâu…
Mấy chục năm nay chìm trong bóng tối
Thế giới trong tôi vẫn ngày xưa ấy
Chẳng biết bây giờ khác  trước nhiều không?
Chắc bây giờ phố rộng đường đông
Tôi chỉ  nhớ những con đường nhỏ
Tàu điện leng keng, tiếng rao ngoài ngõ
Đêm Hà thành quạnh quẽ ánh đèn khuya
Bạn trong tôi vẫn trẻ như xưa
Như tấm ảnh chụp chung ngày mới vào bộ đội
  Đường hai mươi, xuyên rừng lội suối
Hai  chúng mình đi bộ dọc Trường sơn
  Trước mặt tôi vẫn chồng chất hố bom
Cây cối đổ dọc đèo Phu lơ  nhích
  Vẫn cô gái khăn che, chỉ còn đôi mắt
Đang phá bom vẫn rạng rỡ nụ cười
  Trước mặt tôi vẫn thế mà thôi
Những thằng bạn tuổi hai mươi mười tám
  Kỷ niệm sinh viên,  những ngày sơ tán
Mót sắn về mài , nấu cháo cùng ăn
  Chắc bây giờ già hết phải không?
Cố hình dung ra từng thằng bạn cũ
Mà chỉ thấy toàn gương mặt trẻ
“may mắn” này trời giành trọn cho tôi.
Huy Thông